VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.
VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.
Để ta đi những nẻo đường khác nhau
Sông Hồng cứ chả nông sâu lạc phần
Riêng tôi mộng mị canh dài buồn tênh
Thuyền em đá cứ nổi nênh lạ dòng
Nhưng ta nào có trao lòng cho ta
Bàn chân không mỏi lại qua một đời
Đã từng khóc trước những lời chia tay
Bỗng dưng lá rụng lại bay giữa trời
Thổi trong anh những rối bời sáng trong
Nhưng tôi lại thấy mênh mông nỗi niềm
Ơn giời run rủi cho em gặp mình…
con rùa vàng gửi bóng ở trên mây
cây si mọc chúc cành xuống nước
Thê Húc cong cong một nét lông mày
Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió
em sâu sắc như kinh thành cổ kính
gốc si già da mốc ngói rêu xanh
tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn
ta lặn lội như một thằng ăn trộm
nơm nớp lo mình bị bắt quả tang
để dành thành mất cắp cả tình yêu
cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều
Cửa gỗ cài then....bóng em mất hút
xe cúp đã thay cho ngựa tía võng điều
ta trở lại gốc si già...và làm lại
làm thơ tình tặng những lứa đang yêu...
Những phố nghề được gọi tên “Hàng”
Nay nên duyên trở thành “Phố Cổ”
Cổ tên gọi, cổ mái nhà, đường phố
Cứ khắc khoải lung linh nỗi nhớ
Hàng Thiếc, Hàng Đường, Hàng Quạt, Hàng Bông
Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Muối, Hàng Buồm...
Bờ hồ xanh liễu rủ phía ngày mai
Hương cốm thơm áo lụa tóc em bay
Chiều đi qua vòm trời xanh ngực thở.
Sóng hồ Gươm mờ ảo bóng sương bay
Trời trầm mặc, vắng mây trôi nhung nhớ
Nâng trên tay chiếc lá ríu ran một thủa
Cảnh sắc đông vây bủa nét trầm tư...
Cành khẳng khiu mờ tỏ chốn sa mù
Thân mốc trắng sần xù địa y lên màu xám
Bức thủy mặc chiều đông hiện về sâu lắng
Lãng đãng mơ hồ nét cũ bóng cố nhân...
Phố heo may tô thắm hồng má phấn
Thiếu phụ níu tà áo bay lất phất
Trên bàn tay chiếc lá bỗng lung linh...
Rét ngọt thế! Ơi, chiều đông Hà Nội!
Hà Nội vào thu là những ngày đẹp nhất trong năm, bầu trời dường như trong xanh và cao hơn, ánh nắng vàng trải dài trên mọi con phố, nẻo đường. Đâu đó, chúng ta còn có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi hoa sữa trong gió. Tự bao giờ, những hình ảnh như thế đã đi vào các bài thơ về Hà Nội, vào bài học của bao thế hệ học sinh.
Tôi hối hả giữa chiều thu Hà Nội
Qua Chương Dương mát rượi gió sông Hồng
Những phố cổ rêu phong viền mái ngói
Đón tôi về với Hàng Bạc, Hàng Bông...
Hà Nội dẫu từng ngày bao biến đổi
Hồ Gươm xanh - xanh mãi liễu buông xanh
Người náo nức cùng thu đi rất vội
Tôi tìm em - bông cúc trắng riêng mình!
Sao chiều nay em chẳng tới Hồ Tây!
Trời xanh biếc, mặt hồ xanh vời vợi
Những tòa cao soi bóng giữa mây bay!
Con thuyền nhỏ tay ai chèo bối rối
Để lòng tôi với Hà Nội xốn xang!
Thu chậm lại cho tôi chờ em tới
Lá vàng rơi, lá vàng rơi xạc xào
Tiếng ve đơn chiếc cưa vào bao la
Thấy bâng khuâng đến sâu xa lòng mình
Quả chuông đập quả tim mình ngân nga
Mùa thu trĩu trịt vườn nhà em ơi
Đã nghe vị ngọt đầu môi ngấm dần
Mùa thu như thể vô cùng trong tôi.
Sáng mát trong như sáng năm xưa
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Nước những người chưa bao giờ khuất
Những buổi ngày xưa vọng nói về!
Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép gai đâm nát trời chiều
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.
Từ những năm đau thương chiến đấu
Xiềng xích chúng bay không khóa được
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nước thương nhà!
Khói nhà máy cuộn trong sương núi
Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
Đã đứng lên thành những anh hùng.
Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh
Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
Lòng ta bát ngát ánh bình minh.
Trời không nắng cũng không mưa,
Chỉ hiu hiu gió cho vừa nhớ nhung.
Bãi dâu vẫn đợi, con sông vẫn chờ.
Bâng khuâng câu chuyện tình cờ,
Không mong nên hẹn, không ngờ thành thân.
Dù chưa gặp mặt một lần, lạ chưa!
Hồ Thu. Tóc liễu. Tháp Rùa lung linh.
Đọc thơ em sẽ thấy mình trong thơ.
Khác với những bài thơ về Hà Nội mùa thu, thơ về Hà Nội mùa đông mang chút buồn man mác của tiết trời giá lạnh. Nỗi nhớ nhung, hoài niệm dường như cũng thấm vào từng câu chữ.
Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng:
Không nên qua đấy, nên qua đấy,
Không: Nhớ làm sao! Qua mất công.
Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.
Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi;
Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:
Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời!
Yêu có ông Trời khóa được chân!
Đến một chiều kia, đến một chiều
Lòng chàng đã dứt một tơ vương.
Chàng qua chiều ấy qua chiều khác…
Thăng Long thuở Lý lưu danh trị
Hoàn Kiếm thời Lê rạng chiến công
Nghìn năm con cháu trăm dòng tộc
Nhớ một chiều Hà Nội em bên anh
gió chạm vào tóc em như chạm vào nỗi ghen anh thầm lặng
sóng chau mày khi đối diện em anh
Nụ hôn nào cũng xanh màu thiên thanh
đã nhuộm biếc nước hồ thu thăm thẳm
khi nắng chiều sóng sánh má em non
Hà Nội ơi! Hồ Tây ơi! ký ức đã in tròn
khi hai đứa chạm môi vào mùa thu Hà Nội
xanh như sóng mặt hồ soi bóng em anh.
Mênh mang dịu nhẹ đắm say lòng người
Trên môi em cười hút cả hồn anh
Giữa nơi nhộn nhịp vẫn dành một bên
Buông lời đối họa cho mềm câu thơ
Mong một bến bờ mình vẫn bên nhau.
Đường phố vắng, mùa hè nhưng se lạnh,
Tôi lang thang nẻo phố dưới hàng cây
Người Hà Nội đã chìm trong giấc điệp
Còn tôi đi, trong tĩnh mịch đêm trường.
Hà Nội phố vẫn hàng cây đứng bóng
Gió vuốt ve những mái hiên yên ắng
Gió vờn trên những cành lá lao xao
Hương hoa sữa thơm ngào ngạt xiết bao
Những hàng sấu thì thầm trong gió nhẹ
Một mình tôi nghe động tiếng đêm rơi
Một mình tôi nghe sương lạnh chơi vơi
Tiếng ve kêu trên cành cây rả rích
Tiếng sấu rơi bên đường đêm điềm tịch
Trong giấc ngủ sâu của Hà Nội về khuya.
Tôi lang thang trong hơi đêm tĩnh lặng
Mới biết rằng Hà Nội đẹp xiết bao
Hà Nội trong đêm lặng lẽ đón chào
Một ngày mới Hà Nội vươn sắc thắm.
Lá bàng thiếp cưới rụng mênh mông
Hanh heo như lửa đốt nhau hồng.
Khói hương Quán Thánh ngô lai nướng
Phố vắng rông dài hai đi hoang.
Thiền Quang một miếng thu rớt lại
Ngầy ngậy thơm hoa sữa vắng chồng
Nhật Tân đôi chút xuân xuống sớm
Giọng bắc hồ nghi bay thinh không.
Lê Thánh Tông đường lay phay mưa
Xuýt xoa nhau ngon đến bây giờ.
Ðất dường hẹp lại đường ngắn lại
Nơi này gửi chị chút xưa suông...
Giữa mênh mông một thoáng Hồ Tây
Vẫn chứa chan một niềm tha thiết
Trên không gian một màu thanh khiết
Niềm yêu thương giữ trọn cho đời
Cùng năm tháng theo màu tươi sáng
Em tặng anh những khoảnh khắc cuộc đời
Và luôn có tiếng cười đầy hạnh phúc.
Hà Nội ơi, tôi đã cất giữ người cẩn thận
Như dưới làn da kia dẫu đã héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy
Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày như cỏ mùa xuân
Dẫu một chút bóng đêm trên đường phố Khâm Thiên
Dẫu một mảnh lá vàng còn ướt nước Hồ Gươm
Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng cửa ô
Như được chạm vào vai gầy áo mẹ
Như bên trong vẫn đầy ắp sóng Hồ Tây
Nhưng trong tôi vững bền đến thế
Những chiếc lá nhìn tôi vẫn mắt tuổi học trò
Những vòm cổ nghiêng xuống tôi hơi ấm
Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới ngàn năm
Hồn đánh võng với hơi giăng thấp thoáng
Từ gốc cây già đến mặt hồ sương
Rượu không say, chỉ đủ để buồn thôi!
Để thẫn thờ uống từng vết nắng mưa
Chạy mệt nhoài trên những quảng trường sạm gió
Và vội vàng của một kẻ tham lam
Vì bất cứ vòm cây nào trên những đại lộ
Cũng có thể đòi tôi trả lại màu xanh!
Không biết bây giờ em còn nhớ anh không
Sau bao năm em ra đi bỏ anh ở lại
Để cho lòng anh cô đơn trống trải
Những tháng ngày sống thiếu vắng em yêu
Em còn nhớ không, ngày xưa những buổi chiều
Hà Nội mùa thu, ta bên nhau trong gió
Nắm tay anh em thì thầm nói nhỏ
Đừng có mùa hè nắng nóng oi bức
Con tim em không bao giờ bứt rứt
Khi mùa hè chúng ta phải chia tay
Và hai đứa mình yêu nhau tha thiết
Nụ hôn đầu sao ngọt ngào da diết
Em ra đi mang theo mùa thu Hà Nội
Trong lòng anh chỉ còn bóng tối
Khoảng trống trong anh chính là em
Em cùng anh đang đi trong giấc mộng
Hà Nội mùa thu trời cao lồng lộng
Và trong mơ ta vẫn nắm tay nhau.
Mỗi người sẽ có cách thể hiện tình cảm với Thủ đô theo những cách khác nhau. Các thi nhân cũng vậy, Hà Nội luôn là cảm hứng giúp họ viết lên những bài thơ hay đầy cảm xúc về Hà Nội.
Đừng quên theo dõi VOH Sống đẹp để cập nhật liên tục những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất.